KHÓNG CÓ VỢ CON, HỌ SẼ SỐNG SUỐT ĐỜI NƠI CÁI CÔ ĐƠN?

MỘT ĐÊM ĐÔNG NĂM 1985: CHUYẾN ĐƯA TIỂU HỌA TỪ BỎ RƠI ĐẾN ƯỚC MƠ GIA ĐÌNH

Trong đêm đông năm 1985 tại một ngôi làng nhỏ ở An Huy, Trung Quốc, bầu không khí yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng gió rít qua mái nhà. Đột nhiên, tiếng khóc yếu ớt vọng ra từ ngoài cổng khiến cư dân nơi đây bối rối. Người đàn ông độc thân ngoài 40 tuổi, Cát Bảo Thiên, quấn chặt chiếc áo bông cũ từ bên trong nhà đi ra xem xét.

Trước mặt ông là một bé gái nhỏ xíu, tím tái trong tấm khăn rách, tiếng khóc ngày càng yếu dần. Ông cảm nhận rõ nét đau đớn của đứa trẻ và không thể làm ngơ trước sự tàn nhẫn của số phận: ai đó đã bỏ rơi cô bé này trước cổng nhà mình. Mặc dù cuộc sống của ông khá nghèo, sống cùng người em trai, không có vợ con, nhưng ông quyết định mang đứa bé về nhà, không thể để cô bé chết trong đói rét.

Khi vào trong, Cát Bảo Dao – người em trai của ông – kinh ngạc khi thấy anh bế một đứa trẻ nhỏ xiếc. “Anh nhặt ở đâu vậy?” – ông hỏi. “Ở ngoài cổng nhà mình. Nghe tiếng khóc, anh ra xem” – Cát Bảo Thiên đáp. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn, Cát Bảo Dao mỉm cười hiền lành: “Cô bé này xinh quá. Hay mình nuôi nó đi?” Và thế là họ giữ lại đứa trẻ, đặt tên là Cát Hồng Hoa, mong cho cô bé lớn lên như một bông hoa dại, kiên cường.

Nuôi dưỡng Tiểu Hoa không dễ dàng. Tiền không đủ mua sữa, hai anh em phải đi xin từng nhà, người thương thì sẻ chia, người xua đuổi. Họ nhẫn nhịn, chỉ cần cô bé có thứ để sống qua ngày. Khi lớn lên, Tiểu Hoa nhận thức rõ mình khác biệt với bạn bè, không có cha mẹ ruột, chỉ có hai người cha thân thương. Mỗi ngày, Cát Bảo Thiên vác gạch từ sáng sớm, vai đầy vết thương, nhưng vẫn dành cho con nửa chiếc bánh bao nóng hổi. Còn Cát Bảo Dao, dù khù khờ, luôn thương yêu con tận tâm, kể cả khi gác chân trong bùn lội tới trường trong ngày mưa.

Dù bị chế giễu vì cha nghèo, Tiểu Hoa vẫn tự hào về thành tích học tập xuất sắc. Những giấy khen dán kín tường, niềm vui được chia sẻ khắp làng. Nhưng tuổi trẻ mang theo áp lực học phí ngày càng cao. Bị yếu sức, bà cha của cô không còn phù hợp để vác gạch nữa, phải đi nhặt nhạnh đồng nát để duy trì cuộc sống. Chính tình yêu và nghị lực của hai người cha đã nuôi dưỡng ước mơ của cô.

Trong trái tim tràn đầy cảm xúc, Tiểu Hoa thề: “Sau này con lớn, con sẽ chăm sóc cho cha thật tốt.” Năm 2008, cô tốt nghiệp đại học với thành tích xuất sắc, trở thành người đầu tiên trong làng đi làm giáo viên, chọn dạy ở trường quê để gần gũi cha. Trong ngày nhận lương đầu tiên, cô mua áo bông và giày ấm tặng cha, tràn đầy tự hào và yêu thương.

Tuy nhiên, cuộc đời không dễ dàng bỏ qua những thử thách. Khi Cát Bảo Thiên đột quỵ, nằm liệt giường, cô dành từng ngày chăm sóc, dồn hết sức lực để giữ cho cha còn sống. Năm 2018, khi cha của cô mắc bệnh nặng, bác sĩ khuyên buông xuôi, cô không chịu đầu hàng, đã vét sạch tiền tiết kiệm, vay mượn để cứu cha.

Chuyện của cô, câu chuyện về tình yêu thương sâu sắc và lòng hiếu thảo, đã lan tỏa trong cộng đồng. Tiểu Hoa còn nhận bằng khen từ chính quyền, gọi là “Người con hiếu thảo”. Mọi người ngạc nhiên khi biết cô không ruột thịt với hai người đàn ông già yếu nhưng lại đối xử như cha mẹ ruột. Cô đáp nhẹ nhàng: “Họ nuôi tôi từ nhỏ, giờ họ già, tôi chăm sóc lại chính là lẽ tự nhiên.”

Chứng kiến tất cả, Cát Bảo Thiên không khỏi bật khóc. Dù không vợ con, ông đã có một cô con gái có trái tim nhân hậu hơn cả máu mủ. Có lẽ, đó chính là phần thưởng lớn nhất mà định mệnh dành tặng cho ông, thứ mà những hạt giống lòng tốt đã gieo, đến khi nở hoa, ai cũng cảm nhận được mùi thơm.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *