Người Cha Đứng Trước Cửa Phòng Con, Sốc Nghiêm Trọng Khi Phát Hiện Bí Mật 20 Năm
Vương Kiến Quốc (Trung Quốc) đứng bất động trước cửa phòng con trai, tay cầm cuốn sổ tiết kiệm đã phai màu, nét mặt đơ cứng như bị sét đánh. Người ông như chết lặng, hai tay run rẩy, nước mắt ràn rụa tuôn trào. Ba ngày trước, con trai ông, Vương Lỗi, đã chọn cách kết thúc cuộc đời ở tuổi 38, để lại phía sau những điều khiến người nhà sốc nặng.
Ai cũng nghĩ rằng đứa con trai bao năm ăn bám, sống trong sự tự giác phụng dưỡng cha mẹ, cuối cùng đã tìm được tự do, thoát khỏi cuộc chiến đấu khắc nghiệt của cuộc đời. Thế nhưng, những con số trong cuốn sổ tiết kiệm và nhật ký của Vương Lỗi đã thay đổi tất cả nhận thức của gia đình và cộng đồng xung quanh.
NHỮNG NĂM THÁNG ÂM THẦM VÀ TÂM TRẠNG ĐAU ĐỚN
Vương Lỗi tốt nghiệp đại học chuyên ngành công nghệ thông tin từ năm 2004 và từ đó sống trong sự cô đơn, khép kín. Cậu không có bạn bè, không tham gia công việc bên ngoài, chỉ âm thầm trong căn phòng riêng. Vợ chồng ông Vương tưởng con trai thất nghiệp hay trầm cảm, nên nhiều lần cố gắng chăm sóc, thậm chí cắt mạng, giấu điện thoại của cậu. Dù vậy, Vương Lỗi phản ứng bằng cách nằm bất động, hàng giờ liền không nói lời nào. Bác sĩ chẩn đoán cậu mắc trầm cảm, nhưng Vương Lỗi từ chối điều trị.
Thời gian trôi qua, gia đình chấp nhận cảnh “nghiện” trong sự bất lực. Năm 2017, vợ ông, bà Lưu Mai, phát hiện ung thư vú và thất vọng khi phải vay mượn khắp nơi để điều trị. Trước nỗi đau về căn bệnh của vợ, Vương Lỗi vẫn hứa hẹn sẽ thay đổi, nhưng cuối cùng, mọi chuyện đều vẫn trong im lặng và dần trở thành nỗi đau âm ỉ trong lòng gia đình.
BÁM CHẤP VÀNG BẤT ĐỒNG BỘI TINH
Sau đám tang của bà Mai, khi ông Vương dọn dẹp phòng con, ông phát hiện ra cuốn sổ tiết kiệm với số dư khổng lồ. Những dòng chữ trong nhật ký cho thấy Vương Lỗi là một lập trình viên xuất sắc, làm việc tự do tại nhà với mức thu nhập cao hơn so với những gì gia đình ông biết. Cậu giấu gia đình với ý định làm điều bất ngờ, mua nhà cho cha mẹ khi tích đủ số tiền.
Từ những dòng chữ trong sổ, ông Vương đọc được hành trình âm thầm của con trai:
Ngày 15 tháng 7 năm 2004, Vương Lỗi viết: “Hôm nay tốt nghiệp đại học. Mình đã tìm được việc làm lập trình viên tại nhà. Mình muốn làm điều bất ngờ cho bố mẹ, sẽ kiếm đủ tiền mua nhà lớn cho họ.”
Trong nhật ký còn ghi rõ: “Ngày 3 tháng 8 năm 2004, lương tháng đầu tiên 3.500 tệ, mình tiết kiệm tuyệt đối. Không tiêu vào đâu hết.”
Thời gian trôi qua, Vương Lỗi ngày càng tích cóp, vượt qua khó khăn để giữ bí mật về mức thu nhập cùng số tiền tiết kiệm khổng lồ. Tuy nhiên, đề cập đến giấc mơ mua nhà, cậu luôn ám ảnh về việc che giấu và sợ gia đình biết sự thật:
“Ngày 20 tháng 3 năm 2005, có dự án kiếm 20.000 tệ. Bố bị đau lưng, muốn cho bố đi khám, mà không thể để lộ nguồn thu nhập.”
Thế rồi, càng về sau, nỗi cô đơn, nỗi sợ bị phát hiện ngày càng lớn trong tâm trí của Vương Lỗi:
“Ngày 18 tháng 6 năm 2006, tiền đã vượt 100.000 tệ. Nhưng ánh mắt cha mẹ ngày càng thất vọng, tôi biết họ nghĩ tôi vô dụng. Chờ đủ 1 triệu, mình sẽ nói tất cả.”
Từ đó, từng trang nhật ký thể hiện sự giằng xé nội tâm của cậu:
“Ngày 5 tháng 4 năm 2008, tiết kiệm đã lên tới 500.000 tệ. Tôi muốn bộc lộ tất cả, nhưng khủng hoảng kinh tế khiến tôi sợ họ tiêu hết tiền.”
Chặng đường tích luỹ kéo dài, đến ngày 30 tháng 11 năm 2010, số dư đã chạm mốc 1 triệu tệ, cũng là thời điểm Vương Lỗi cảm giác đã đủ tự hào về thành quả của mình nhưng sợ hãi sự phản đối từ gia đình và xã hội:
“Ngày 14 tháng 2 năm 2017, mẹ mắc bệnh nặng, tôi muốn dùng tiền để chữa, mà không biết giải thích nguồn gốc thế nào. Tôi ghét chính mình vì đã lừa dối.”
Chia sẻ trong nhật ký còn thể hiện nỗi mất phương hướng và cảm giác tội lỗi khủng khiếp:
“Ngày 22 tháng 6 năm 2019, hàng xóm bắt đầu bàn tán nhiều hơn, cha mẹ ngày càng thất vọng. Tôi là kẻ hủy hoại gia đình này.”
Tới những ngày cuối đời, kể từ tháng 3 năm 2022, những dòng chữ tràn đầy hối hận và tuyệt vọng:
“Mẹ tôi mất vì ung thư, tôi muốn giúp nhưng không đủ can đảm nói ra. Tôi đã hại chết mẹ mình.”
Trang cuối của nhật ký, ngày 20 tháng 7 năm 2024, đón sinh nhật của Vương Lỗi, là một lời xin lỗi chưa kịp gửi: “Bố nấu mì sinh nhật cho con, tóc đã bạc như cây sồi. Con không thể tiếp tục nữa. Tiền trong sổ này, mật khẩu là ngày sinh của mẹ 0325. Hy vọng bố sống tốt. Xin lỗi, con yêu bố mẹ.”
HÀNH TRÌNH THẦM LẶNG VÀ HẬU QUẢ ĐAU THƯƠNG
Khi ông Vương liên hệ với các đồng nghiệp của con, họ đều xác nhận Vương Lỗi là một lập trình viên xuất sắc, làm việc tận tâm. Họ không ngờ rằng người con hiếu thảo đã âm thầm hy sinh tuổi trẻ trong bóng tối của cuộc đời để đáp lại kỳ vọng, rồi rơi vào bi kịch riêng.
Gia đình ông dùng số tiền tích góp để trả nợ, thành lập quỹ hỗ trợ những người mắc chứng trầm cảm, đồng thời kêu gọi các phụ huynh hãy hiểu và chia sẻ với con cái nhiều hơn. Ông nghẹn ngào chia sẻ: “Tôi ước gì mình hiểu con hơn là mong đợi.”
Câu chuyện của Vương Lỗi là một lời cảnh tỉnh về áp lực vô hình trong các gia đình. Đôi khi, im lặng không phải là mạnh mẽ, mà là gánh nặng không thể chia sẻ. Hạnh phúc thực sự nằm ở những chia sẻ chân thành mỗi ngày, thay vì những kỳ vọng lớn lao không thực tế.