BÀI PHÁT BIỂU CỦA ĐẠI BIỂU TRỊNH THỊ TÚ ANH ĐẶT NHÂN LOẠI VÀO TÂM TRÍ PHỤ HỦY – Bạn đã từng cảm nhận rõ điều này chưa?

NGƯỜI MẠNG VÀ PHÁP LUẬT: AI MỚI LÀ ĐỐI TƯỢNG BỊ PHẠT KHI XÚC PHẠM THẦY CÔ?

Gần đây, thông tin về dự thảo nghị định xử phạt học sinh xúc phạm, xâm phạm thân thể giáo viên từ Bộ Giáo dục và Đào tạo đã thu hút nhiều sự quan tâm và tranh cãi. Mức phạt dự kiến từ 5-10 triệu đồng khiến không ít người đặt câu hỏi về tính khả thi và ý nghĩa của hình thức xử lý này trong bối cảnh giáo dục Việt Nam hiện nay.

PHẠT HỌC SINH HAY PHẠT PHỤ HUYNH?

Chị Ng. Th. H, một phụ huynh đang có con học cấp 2 tại Hà Nội, bày tỏ quan điểm đặc biệt về vấn đề này. Chị chia sẻ: “Chúng ta đều thấy xót xa khi nghe về việc học sinh hành hung hoặc xúc phạm thầy cô. Đó không chỉ là lỗi của một đứa trẻ mà còn phản ánh những vấn đề sâu xa của xã hội.”

Chị đồng tình với ý kiến của đại biểu Quốc hội Trịnh Thị Tú Anh, cho rằng việc phạt tiền học sinh thực chất là cách xử lý mang tính chuyển trách, vì đa số các em dưới 16 tuổi không có khả năng tài chính và phần lớn, hành vi đó chính là trách nhiệm của cha mẹ. “Việc này vô hình trung làm phụ huynh gánh chịu hậu quả, còn con trẻ thì dễ dàng thoát khỏi trách nhiệm thật sự của mình,” chị nói. Chị nhấn mạnh rằng, hình thức phạt bằng tiền chỉ là giải pháp tạm thời, chưa thể giúp trẻ nhận thức đúng về hành vi của mình và trách nhiệm cá nhân.

PHẠT ĐỂ LÀ GÌ: XỬ LÝ HAY CHỈ DẠY LÀM CON?

Chị cho rằng, thay vì tập trung xử phạt bằng tiền, các biện pháp hướng tới giáo dục, phục hồi hành vi sẽ mang lại hiệu quả lâu dài hơn. Chính chị cũng nêu rõ suy nghĩ: “Trẻ cần được học cách đối diện với lỗi lầm, không phải nhờ cha mẹ gỡ rối. Thay vì biên lai nộp phạt, nên có những hoạt động như xin lỗi công khai, lao động công ích hoặc các chương trình tư vấn tâm lý bắt buộc. Những cách này giúp trẻ hiểu rõ hậu quả và tự chịu trách nhiệm.”

Là phụ huynh, chị không loại trừ việc phạt tiền hoàn toàn, bởi nó có thể giúp nhắc nhở phụ huynh quan tâm hơn đến hành vi của con. Tuy nhiên, chị nhấn mạnh: “Điều quan trọng không phải là xử lý phần ngọn bằng tiền, mà là dạy trẻ cách xây dựng lòng tôn trọng, biết ơn và giới hạn hành vi của bản thân. Không khoản tiền nào có thể thay thế được điều đó.”

NGUY CƠ CHỈ XỬ LÝ THEO BẢN CHẤT NGUYÊN TẮC?

Chị còn cảnh báo về thực trạng: “Nếu chỉ dừng lại ở phạt tiền, chúng ta mới chỉ xử lý phần ngọn. Trong khi đó, bài học về giá trị đạo đức vẫn chưa được truyền tải đầy đủ. Trẻ cần có cơ hội cảm nhận hậu quả của hành vi và sửa sai qua những trải nghiệm thực tế, chứ không chỉ qua thủ tục nộp phạt.”

Chị đề xuất, các biện pháp giáo dục phục hồi như tham gia sinh hoạt cộng đồng, làm việc thiện, hoặc học kỹ năng kiểm soát cảm xúc mới phù hợp, giúp trẻ phát triển nhân cách thay vì chỉ xử lý vật lý hay tiền bạc. “Chúng ta cần dạy trẻ rằng lỗi lầm có thể được chuộc bằng hành động chân thành, chứ không thể bằng tiền bạc,” chị nhấn mạnh.

GIÁO DỤC LÀ ĐỂ TRỞ NÊN TỐT HƠN, KHÔNG PHẢI SỢ HÃI

Chị Ng. Th. H kết luận: “Giáo dục không phải để tạo ra những con người sợ hãi, mà là để giúp con người trở nên tốt hơn. Tôi ủng hộ hình phạt nghiêm khắc, nhưng phải đi kèm with lòng nhân ái và thấu hiểu. Khi hình phạt dựa trên nguyên tắc nhân văn, nó mới có khả năng thay đổi hành vi và hình thành nhân cách đạo đức cho trẻ.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *